Tổng Giám Đốc Gạt Cưới
Phan_6
"Ông nói nếu là bà xã mới của ông biết chân tướng đằng sau chuyện này, có thể tự tay đâm chồng không?" Anh lộ ra vẻ mặt vô cùng kỳ vọng.
"Tôi nhiệt liệt đề nghị ông đi hỏi cô ấy." Sở Thiên Hàn cười gian trá.
"Hình như tôi ngửi được mùi vị âm mưu." Lý Tử Minh nhíu mày.
"Danh tiếng hắc bạch lưỡng đạo đại luật sư Lý cũng sẽ sợ?"
"Mặc dù chiêu khích tướng nảy đã cũ rồi, nhưng quả thực tôi rất muốn đi xem hồ lô bán gì."
Sở Thiên Hàn ánh mắt lợi hại bắn xuyên qua.
Lý Tử Minh cười ha ha. Thoải mái a!
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, bên trong phòng làm việc hai người liếc mắt nhìn nhau, Sở Thiên Hàn đưa tay cầm lên.
"Sở Thiên Hàn, mau đi giúp em gái bảo bối của anh trả tiền." Thanh âm Ôn Ngọc Thanh chán nản truyền tới.
"Thiên Bích thế nào?"
"Cô ấy ra ngoài không mang theo ví, bây giờ đang ở quán chờ người mang tiền đến." Hại cô mới vừa tiến vào mộng đẹp lần nữa lại bị buộc bỏ dở giấc ngủ, quả thật không có công lý.
"Em đang ở đâu?" Anh cảnh cáo người khác không cho dựa vào quá gần.
Mắt Lý Tử Minh nếu không thấy, sẽ nhìn dán vào.
"Anh còn dám hỏi, em trừ ngủ bù còn có thể làm gì?" Ôn Ngọc Thanh thiếu chút nữa đã hét lên, lại nằm xuống đầu để trên gối, ngay cả mắt đều lười phải mở.
Lý Tử Minh nén cười. Chuyện cơ mật giữa hai vợ chồng, hôm nay quả nhiên kiếm được.
Sở Thiên Hàn hơi cười, "Em thật sự muốn cho người khác chế giễu?"
Ôn Ngọc Thanh im lặng chốc lát, sau đó thanh âm cất cao, "Thay em chuyển lời đến anh ta, bảo anh ta đi chết đi." Thật không ngờ lại có người tính xấu giống người nhà Sở gia, thích nghe lén lúc vợ chồng nhà người ta đang nói chuyện điện thoại, nếu để cho cô biết là ai, nhất định sẽ giết anh ta.
Sở Thiên Hàn cười ha ha.
Lý Tử Minh sờ sờ lỗ mũi, lầu bầu nói: "Như vậy đã bốc hoả à?"
"Nhớ đi giúp em gái anh." Dặn dò một tiếng cuối cùng, rồi điện thoại im bặt.
Sở Thiên Hàn than nhẹ một tiếng, phê bình kín đáo vào điện thoại di động nói: "Cũng không cho hôn tạm biệt, cứ như vậy cúp máy."
"Tôi tương đối tin tưởng cô ấy sẽ cầm con dao hướng về phía ông." Lý Tử Minh lại nhoài người bên cạnh.
"Đại luật sư Lý, về việc có người làm trở ngại quan hệ vợ chồng xin hỏi nên khiếu nại như thế nào?" Ánh mắt anh sắc nhọn, giọng nói êm ái hỏi.
Lý Tử Minh nghiêm chỉnh làm bộ suy tư, sau đó rất khẳng định trả lời, "Vậy thì phải xem tình huống mà định ra rồi, ông tin chắc người kia làm trở ngại đến cuộc sống vợ chồng ông?"
"Là quan hệ vợ chồng." Anh đính chính.
"Không khác biệt lắm." Mặt cười.
"Đối với một người làm theo luật mà nói, tôi vô cùng hoài nghi sự chuyên nghiệp của ông."
"Không sao, chỉ cần ông không quên giao phí cố vấn là tốt rồi, xin cứ việc chất vấn."
Tiếng chuông lần nữa vang lên, cắt đứt sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người đàn ông này.
Sở Thiên Hàn nhướng mày. Cô ấy lại gọi tới.
"Sở Thiên Hàn, cầu xin anh về sau theo sát cha mẹ của anh 24h." Ôn Ngọc Thanh phát điên quát. Cô chỉ muốn ngủ mà thôi, tại sao trời cao ngay cả một chút xíu tâm nguyện cũng không đồng ý?
"Lúc này là ba mẹ." Hiểu rõ gật đầu, Sở Thiên Hàn đã đoán được tám chín phần. "Bọn họ thì thế nào?"
"Giống với em gái anh." Cô hét lớn. Người của Sở gia thương lượng với nhau sao lại cùng lúc giống nhau như thế.
Anh có thể hiểu tâm trạng của cô. Một người thích ngủ như mạng, dưới tình huống rất thèm ngủ bị người khác quấy rầy nhiều lần, cô quả thật nên phát điên."Bọn họ sao không gọi điện thoại cho anh?"
"Vậy thì xin anh kiểm điểm chỗ thất bại của mình một chút rồi, cần gì hỏi em?"
"Nếu bọn họ tìm là em, em cần gì tìm anh?"
"Là chuyện nhà của anh, không tìm anh chẳng lẽ tìm người ngoài?"
"Cho phép anh nhắc nhở em, hiện tại em là con dâu của Sở gia." Sở Thiên Hàn khóe miệng mím chặt, không thích cô vẫn vạch rõ giới tuyến.
Trầm mặc.
"Em ngủ rồi sao?" Sở Thiên Hàn nhẹ nhàng hỏi. Nếu như cô thật ngủ rồi, anh cũng không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của cô.
"Dưới tình huống này em còn ngủ được à, chỉ có thể nói em đã sắp ngủ rồi." Cô cắn răng nghiến lợi trả lời.
"Anh sẽ phái người đi tìm bọn họ, nhưng xin hỏi một chút, bọn họ hiện nay đang ở đâu?"
Im lặng một chút.
"Bọn họ nói là ở trung tâm thương mại lớn nhất, phồn hoa nhất Đài Bắc." Quả thật làm cô hộc máu.
Lần này Sở Thiên Hàn cũng hộc máu.
Cha mẹ quả thật làm cho người ta rất quan tâm.
Lý Tử Minh lần nữa phát ra tiếng cười sảng khoái.
"Lý Tử Minh, làm phiền ông, cũng may ông theo chân bọn họ biết rõ nơi nào."
Mây đen tựa hồ chiếm cứ đến đỉnh đầu, Lý Tử Minh oán giận nhìn chằm chằm nụ cười của Sở Thiên Hàn.
Chương 11
Tuy nói người tới là khách, chủ nhân phải tiếp đãi thật tốt với khách. Nhưng, nếu như người khách nói rõ ý định bất lương đến đây chỉ để xem cuộc vui, thân là chủ nhà có phải không cần để ý hay không?
Ôn Ngọc Thanh vừa ăn dưa hấu, vừa yên lặng suy tư.
Bên trái, bố mẹ chồng tay cầm dưa, bên phải em chồng cũng cầm dưa hấu, động tác ba người cùng con dâu mới của Sở gia ngồi đối diện vị kia giống nhau như đúc, tập trung tinh thần ăn dưa hấu, từng miếng từng miếng đưa vào trong miệng. Lý Tử Minh phát hiện buồn bực, bọn họ một chút ý tứ đãi khách cũng không có, trong mắt trừ dưa hấu ở trên tay, dường như không quan tâm điều gì khác.
Anh hắng giọng nhắc nhở bọn họ trong tay khách,ư nửa miếng dưa hấu nhỏ cũng không có.
Giương mắt nhìn anh ta một cái, Ôn Ngọc Thanh phá vỡ sự yên tĩnh, "Cổ họng anh Lý không thoải mái?"
Khóe mất anh khẽ run, "Tôi rất khát." Nói như vậy đủ rõ ràng chứ?
"Còn dưa hấu ở trong tủ lạnh, chúng ta tính buổi chiều mới ăn." Lời nói Ôn Ngọc Thanh được ba vị Sở gia nhất trí gật đầu.
Hắc tuyến của Lý Tử Minh sau đầu thành một đường nhỏ.
"Phốc." Có người không khách khí bật cười.
Lý Tử Minh ánh mắt phóng hoả trừng qua. Trên cầu thang, một người đang thong dong đi xuống chính là tổng giám đốc đương nhiệm Sở thị Sở Thiên Hàn tiên sinh sao? Anh mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ lười biếng.
"Nhà ông đãi khách càng lúc càng kém." Anh ta bất mãn tố cáo.
"Anh quấy rầy thời gian ngủ của bọn em." Sở Thiên Bích nhỏ giọng nói thầm.
Lý Tử Minh xem thường nhìn qua, "Sở đại tiểu thư, em cũng không phải là heo, cả ngày không có việc gì cũng chỉ biết trêu trọc người lớn." Trừ dáng dấp bên ngoài cũng không tệ lắm, còn lại đều không tốt.
Lời này dường như động chạm tới nhiều người đang tức giận, bởi vì đồng thời có bốn đôi mắt lườm tới.
"Tôi xin lỗi." Thức thời mới là tuấn kiệt, Lý Tử Minh không ngu ngốc.
"Thiên Hàn, tôi nhớ ông từ trước đến giờ không có Chủ nhật, thế nào hôm nay lại ở nhà?" Nói sang chuyện khác là một lựa chọn sáng suốt.
Sở Thiên Hàn gần như liếc anh ta một cái, đến quầy bar rót ly nước đá, "Đàn ông có gia đình đương nhiên không giống như trước." Nếu không phải là anh ta đến chơi không đúng lúc, anh còn có cơ hội bắt bà xã chăm sóc một chút, cho nên, anh cũng rất bất mãn với vị khách này. Sao không chọn buổi chiều hãy đến chứ? Hay là định tới ăn điểm tâm? Mặc dù Sở gia không ngại cung cấp cơm canh, nhưng là chủ nhà đã đoán được mục đích của khách, nên khó tránh khỏi bị phân biệt đối xử như thế.
"Tội gì ông phải kích động tôi, tôi là người làm chứng cho hôn nhân của ông nha." Lý Tử Minh nhẹ nhàng nhắc nhở anh.
Sở Thiên Hàn quay về phía anh ta "Ông chú ý cho tôi."
"Sở thái thái ——" một câu vừa thoát ra khỏi miệng, mới phát hiện sai lầm thật lớn, đang ngồi cùng Sở thái thái còn có già trẻ Sở gia, mà họ cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn anh.
"Sở thiếu phu nhân, " Lý Tử Minh trịnh trọng hỏi, "Có thời gian có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Ánh mắt Ôn Ngọc Thanh nhìn Sở Thiên Hàn cùng Lý Tử Minh chần chừ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Hình như có chuyện gì mà cô không biết, hơn nữa còn có liên quan đến bản thân cô.
"Bà xã, em cho là ngay trước mặt ông xã đồng ý hẹn với một người đàn ông xa lạ là rất sáng suốt sao?" Sở Thiên Hàn đương nhiên ngồi vào bên cạnh bà xã, không khách khí đoạt lấy thìa đào xơ dừa ăn.
Ôn Ngọc Thanh xem xét người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu đối diện. Nhìn qua cũng biết anh ta là một người thành đạt, mặc dù chưa biết nghề nghiệp gì, nhưng cảm giác nghề nghiệp rất tốt "Anh ta cũng không tính là người xa lạ, nếu như anh ta thật sự là người chứng hôn." Cô nghĩ, nghe nói vừa phải là nhân chứng vừa là luật sư soạn thảo hợp đồng.
"Em tin chắc mình đã từng nhìn thấy anh ta?" Sở Thiên Hàn chế nhạo nói. Lúc ấy cô ngủ say như chết.
Cô mặt không đổi sắc nói: "Ít nhất em tin tưởng lời nói của luật sư." Đem dĩa nhét vào trong tay Sở Thiên Hàn, tiêu diệt ý đồ động tay đông chân của anh đối với mình .
Lý Tử Minh đắc ý lườm Sở Thiên Hàn một cái, giọng nói chân thành tha thiết bày tỏ, "Tôi lấy nhân cách bảo đảm cô sẽ không hối hận khi nói chuyện cùng tôi."
"Khó nói." Ôn Ngọc Thanh đứng dậy đi qua bàn rót hai ly trà lạnh, đưa cho anh ta một chén, người đó biểu tình cảm động đến rơi nước mắt, "Nói không chừng sau khi nói chuyện với anh xong tôi sẽ hối hận, không biết có khi là may mắn." Cúi đầu uống trà, cô cố gắng che giấu vẻ mặt.
Lý Tử Minh nhìn thật sâu, liếc mắt một cái chen vào Sở Thiên Bích ngồi bên cạnh cô. Trên trán cô chợt lóe lên trải qua tang thương mới hiểu, không biết là hạnh phúc nói ra dễ dàng, nếu trải qua lại nói ra ngoài tất nhiên không thể dễ dàng.
Cảm giác được hai luồng ánh mắt bắn tới trên người mình, Lý Tử Minh hoàn hồn, đột nhiên phát hiện nhìn chăm chú vợ người khác quá lâu, không khỏi áy náy cười một tiếng.
"Thiên Hàn, rất lâu không có đến thư phòng ông ngồi, có thể cho tôi mượn dùng một chút không?" Hắn nháy mắt.
Sở Thiên Hàn thất vọng đau khổ, mỉm cười nói: "Chỉ cần ông không phá hủy nó, dùng như thế nào cũng không quan trọng."
Nhìn bọn họ cùng nhau đi vào thư phòng, đáy mắt Ôn Ngọc Thanh xẹt qua một đạo ánh sáng. Bọn họ hình như có chuyện gì muốn mật đàm, loáng thoáng cảm thấy hình như có liên quan đến mình. . . . . .
************
Vừa vào thư phòng, Sở Thiên Hàn không chút khách khí cho bạn tốt một quả đấm, "Nhớ cô ấy là vợ tôi, không phải là phụ nữ chưa chồng." Mới vừa rồi thật muốn móc mắt của hắn.
Lý Tử Minh bị đau che bụng, buồn bã nhìn hắn, "Ông lòng dạ quá hẹp hòi, tôi chỉ là nhìn nhiều một chút mà thôi."
"Một cái đều không cho nhìn lâu." Ở chung càng lâu, Sở Thiên Hàn liền càng cảm giác Ôn Ngọc Thanh tản ra khí chất nhàn nhạt mê người, rất dễ dàng khiến đàn ông chú ý, cho nên hắn nhất định phải tiêu diệt hết thảy.
"Được, không nhìn." Lý Tử Minh giơ tay lên đầu đầu hàng, "Nhưng, ông thật hiểu rõ cô ấy sao? Tôi cảm giác vẻ mặt cô ấy vừa rồi giống như cất giấu sự thống khổ rất lớn."
"Lý Tử Minh ——" Sở Thiên Hàn cáu kỉnh kêu lên. Thật may là thư phòng có thiết bị cách âm tốt, nếu không nhất định khiến người bên ngoài kinh ngạc.
Lập tức Lý Tử Minh nhanh chóng tránh xa. Không tốt, dẫm lên cái đuôi con cọp, không ổn, thật sự không ổn!
"Tôi chỉ là đề nghị ông điều tra tìm hiểu rõ một chút." Vội vàng nói ra hoài nghi của mình, hắn biết quả đấm của Sở Thiên Hàn cứng bao nhiêu nhưng một chút hứng thú cũng không có, "Trực giác của luật sư rất chuẩn, nhất là tôi." Cuối cùng, không quên tự mãn một chút.
"Hừ!" Sở Thiên Hàn khinh thường trừng mắt một cái, cũng nghiêm túc tự hỏi, lát sau nói: "Tôi sẽ tìm hiểu lại." Lúc trước anh vẫn cảm thấy tư liệu về cô quá mức đơn giản, giống như bị người nào đó cố ý sửa chữa.
Nhìn vẻ mặt bạn tốt, Lý Tử Minh giật mình, "Thì ra là ông cũng hoài nghi."
Sở Thiên Hàn lườm hắn một cái, "Tôi cũng không phải ngu ngốc." Huống chi đối với người mình yêu, anh đương nhiên sẽ để ý có những gì liên quan rồi.
"Tôi hiểu, ai cũng đều biêt tổng giám đốc Sở thị cũng không phải ngu ngốc." Lý Tử Minh khẽ nói. Xét thấy một con hổ hoài nghi vật sở hữu, hắn hữu ích nói nhiều thì tốt hơn.
Nửa giờ sau, hai người đàn ông này kề vai sát cánh ra khỏi thư phòng, xem ra trò chuyện với nhau thật vui.
"Vú Trình, buổi trưa Tử Minh muốn ở lại dùng cơm." Sở Thiên Hàn khoái trá phân phó.
"Biết, thiếu gia."
Sau đó Sở Thiên Hàn đi tới bên người đang chuyên chú đọc sách, cúi người nhìn lén, lập tức gương mặt tuấn tú hiện ra một mảnh ngu giật mình ——
Hai người thiếu niên xinh đẹp trong bức tranh khoả thân đang. . . . . . Ân ái! Tư thế cơ thể vẽ rõ ràng trong sáng, ngay cả vẻ mặt cũng vô cùng. . . . . . sinh động!
"Bà xã ——" Anh khẽ gọi.
"A!" Ôn Ngọc Thanh bị dọa cho sợ đến mức đem manga cầm trong tay hất xuống mặt đất. Anh ta nghĩ hù chết cô à?
"Em xem loại sách này?" Ánh mắt rất kinh khủng nhìn cuốn manga rơi xuống đất.
Ôn Ngọc Thanh mặt không khống chế được ửng hồng. Anh ta nhất định đã thấy cái kia. . . . . .Cô lúng ta lúng túng nói: "Đây là của Thiên Bích." May mắn không phải chính cô.
"Sở Thiên Bích." Ánh mắt nhìn thẳng em gái đang vùi đầu vào dưa hấu, "Tháng sau tiền tiêu vặt giảm một nửa."
"Tại sao?" Sở Thiên Bích kêu thảm thiết, thiếu chút nữa kích động đem vỏ dưa hấu đắp trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh trai cho hả giận.
"Em mua sách độc hại cho vợ của anh." Anh đem sách nhặt lên, cầm tội chứng đưa ra.
"A!" Sở Thiên Bích sững sờ. Cô đầu độc Ngọc Thanh? Cái này rõ ràng là Ngọc Thanh giới thiệu mình xem a! Đầu năm nay thế nào trắng đen chẳng phân biệt được à? Cô há mồm định giải thích, nhưng nhớ đến sau này còn phải dựa vào gốc cây đại thụ bền chắc Ôn Ngọc Thanh để hưởng bóng râm, vì vậy rưng rưng gánh chịu tội lỗi.
"Bà xã, có chuyện muốn cùng em thương lượng." Anh kéo qua ở một bên xem cuộc vui để thưởng thức cô.
Ôn Ngọc Thanh có loại cảm giác không ổn, "Chuyện gì? Anh nói đi." Có chết cũng không chịu di động nửa bước.
Khóe môi anh giương nhẹ, tiến tới bên tai cô, "Chuyện giữa vợ chồng, em nhất định muốn ở trước mắt mọi người bắt anh nói ra sao?" Anh không thế nào để ý rồi.
Cô cắn răng nhìn chằm chằm anh, rất muốn biến ra một thanh kiếm để đâm chết anh. Anh đoán cô không dám làm ầm lên, ô. . . . . . Thật đáng buồn chính là thật sự cô không dám làm ầm lên, da mặt cô mỏng chứ sao.
Đành cam chịu xấu hổ bị anh cưỡng ép trở về phòng ngủ, Ôn Ngọc Thanh chỉ kém không có tiết mục đưa tiễn cùng phòng khách.
"Này, anh không phải muốn quá phận a." Vừa vào cửa Sở Thiên Hàn đã lộ ra vẻ mặt lang sói.
Gương mặt cười dâm đảng, trong mắt chứa dục vọng, "Ai kêu em muốn xem cái loại sách đó, để cho anh không thể không hoài nghi mình cố gắng không đủ."
"Không ai bảo anh nhìn lén." Cô tránh sang bên cạnh, có chết cũng không chịu để cho anh đụng. Cô tuyệt đối không muốn bị dày vò chết đi sống lại.
"Chuyện cho tới bây giờ, em ngoan ngoãn cam chịu số phận đi." Anh duỗi bàn tay, đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu nhớ mười phần nụ hôn nóng bỏng.
"Tránh ra. . . . . . Không cần. . . . . ." Ôn Ngọc Thanh giãy giụa, do xúc động chuyển thành mềm nhũn. Người đàn ông này đã biết rõ vùng mẫn cảm của cô, quả thực là ác ma.
Nhẹ nhàng gặm nhai da thịt trắng nõn của cô, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cô, bàn tay uốn lượn xuống thẳng nơi quan trọng. . . . . .
"Cho anh. . . . . ."
Trong Ôn Ngọc Thanh lý trí cùng tình dục tranh đấu, hút một ngụm không khí, trực giác muốn khom gối đạp anh một đòn chí mạng ——
"Anh yêu em. . . . . ."
Muốn chết a, người đàn ông này lại có thể biết vào lúc này nói ra một câu nói như vậy. Ôn Ngọc Thanh ngẩn ra, trái tim hát vang bài ca đưa đám.
Thời điểm khi anh đi vào trong cô, theo bản năng cô nghĩ đẩy anh ra, nhưng ngược lại càng làm anh mãnh liệt hơn, hoả dục càng tăng.
Nước mắt hoà với tiếng thở dài, cùng tiếng thở dốc của đàn ông đan vào thành một khúc nhạc trầm bồng du dương hoàn mỹ.
Anh nhìn người phía dưới liều mạng cắn chặt hàm răng không chịu phát ra tiếng rên. Móng tay của cô cũng cắm vào bên trong thịt của anh, nhưng cố chấp không chịu kêu thành tiếng.
Chương 12
Sở Thiên Hàn tăng nhanh tốc độ, tà ác muốn nhìn cô mất khống chế, cùng anh leo đến đỉnh dục vọng.
Anh ta không phải là người. Trong mắt cô để lộ ra điều đó, hung hăng lưu lại dấu vết hoan ái trên lưng anh, rốt cuộc cũng phải phát ra thanh âm mãnh liệt.
Người đàn ông thoả mãn gầm nhẹ, hoàn toàn giải phóng, lật người nằm ở bên cạnh cô, đem hoàn toàn thương yêu kéo cô vào trong ngực.
"Sở Thiên Hàn, tên khốn kiếp này, cách xa tôi xa." Ôn Ngọc Thanh tức giận nhìn người đàn ông bên cạnh, tay chân bủn rủn đến nỗi ngay cả hơi sức đạp anh ra đều không làm được.
"Đừng làm rộn." Anh trấn an vỗ vỗ đầu cô.
Đừng làm rộn? Rốt cuộc là ai đang nháo? Ôn Ngọc Thanh bốc hoả, không biết lấy ở đâu ra sức lực, một cước liền đạp đem người lăn xuống giường, đem chăn quấn lên người rồi nhảy xuống giường.
Sở Thiên Hàn vui sướng bật cười, đưa tay liền tóm được cô đang có ý đồ đi vào phòng tắm, hơi dùng chút lực liền đem cô lần nữa kéo vào trong ngực, con ngươi đen lại, cười không có hảo ý, "Thì ra là, em mỗi lần nói mệt là gạt anh, tinh thần rất tốt nha, vậy thì tái chiến mấy lần thôi."
"A ——" Ôn Ngọc Thanh thét chói tai, tay chân luống cuống cầm chăn che thân."Anh anh. . . . . . không biết xấu hổ. . . . . ." Ánh mắt cẩn thận liếc xuống vật không nên ngắm. Vật kia lại có thể lại "Đứng dậy" rồi, rõ là. . . . . .
Mãnh liệt đem chăn gỡ ra, quẳng ra xa, anh lần nữa thành công đè trên người cô, cười đến tà tứ, "Bà xã, cho anh ăn no là nghĩa vụ của em, không thể giở trò nha."
"Dục vọng của anh như động không đáy, ai có thể làm cho no bụng." Cô tiếp tục giãy giụa, mặt cũng hồng đến giống như trái cà chua.
"Em nha." Đưa tay tóm hai tay của cô, cúi người hôn lên hai mảnh môi đỏ mọng, lúc này có vẻ có chút om sòm, đem dáng vẻ không cam lòng cùng tức giận của cô hết thảy nuốt vào bụng.
"A. . . . . . Nạt người. . . . . . Xuống địa ngục đi. . . . . . Dừng lại. . . . . ." Ôn Ngọc Thanh tức giận miệng mắng lớn, không bao giờ nghĩ phải nhỏ giọng lại, dù sao phòng ngủ cách âm rất tốt.
Một phòng toàn mùi hoan ái, Ôn Ngọc Thanh nằm trên giường một chút động cũng không có, chỉ có con ngươi phóng hoả để lộ ra một bụng đầy tức giận cùng không cam lòng. Tại sao người đàn ông kia lại có tinh thần sảng khoái ôm chính mình tự đi tắm, thuận tiện lau cho cô? Không công bằng!
"Bà xã, sắp đến giờ cơm trưa, em thật không dậy nổi sao?" Sở Thiên Hàn cười thoả mãn cúi người nhìn.
Cô không muốn động, không có nghĩa là cô không thể di chuyển, không nói hai lời, cầm gối ném qua.
Dễ dàng bắt được gối, anh cười đến vô cùng vui vẻ, hướng cô nháy mắt mấy cái, suy nghĩ nói: "Bà xã, đột nhiên anh phát hiện ra, thể lực em hình như tiềm lực vô hạn a." Liếc qua thân thể của cô. Rõ ràng phải mệt mỏi đến buồn ngủ —— ít nhất trước kia mỗi lần đều vậy, hiện tại anh không thể không hoài nghi cô là cố ý giả bộ để gạt mình.
Trong lòng căng thẳng, Ôn Ngọc Thanh lấy tức giận che giấu sự hốt hoảng trong lòng, "Đầu heo toàn tình dục."
"Em muốn cùng nhau đi xuống không?" Anh rất nghiêm túc hỏi.
"Đương nhiên là em muốn đi xuống, nếu không không phải là nói cho người phía dưới biết vừa xảy ra chuyện gì sao?" Bất mãn lầu bầu, cô từ từ xuống giường, mở tủ quần áo, cau mày quét qua những bộ quần áo kia, nhìn lại toàn thân một chút không có một chỗ da thịt nào còn lành lặn, chán ghét cầm lấy một bộ quần áo thoải mái, đây là Sở đại công tử nói rõ muốn mua quần áo tình nhân, cô vô cùng chán ghét, nhưng trước mắt hình như chỉ có nó mới có thể che lấp dấu vết hoan ái trên người.
Nhìn vợ chồng Sở thị một trước một sau xuống lầu, hơn nữa Sở mỗ tinh thần sảng khoái đến thần tiên cũng biểu tình hâm mộ, Lý Tử Minh nở nụ cười ái muội.
Sở Thiên Hàn hảo tâm liếc nhìn hắn một cái, không thèm so đo.
"Thiếu phu nhân, Thiên Hàn cùng cô nói chuyện gì đến nửa ngày?" Lý Tử Minh nhìn đồng hồ một chút, tiếp tục nói: "Gần hai giờ đồng hồ a."
Lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, Ôn Ngọc Thanh thản nhiên nói: "Nếu có thể nói cho anh biết thì vừa rồi anh ấy đã nói ở phòng khách."
Lý Tử Minh cảm thấy xấu hổ sờ sờ mũi. Vị Sở thái thái này có chút sắc sảo, cảm giác không phải là người dễ bị người khác ăn hiếp.
"Ngọc Thanh, buổi chiều chúng ta đi dạo phố." Sở Thiên Bích vui vẻ nằm sấp quay lại.
Ôn Ngọc Thanh thờ ơ nói: "Chị nhớ hình như anh trai em muốn giảm một nửa tiền tiêu vặt của ai đấy."
"Dùng của chị mà." Sở Thiên Bích cười nói.
Khoé miệng khẽ giật, cô bất đắc dĩ lắc đầu. Thôi, dù sao hóa đơn cũng không phải là mình trả, không bằng để Thiên Bích dùng, thuận tiện giúp mình xả tức.
"Em gái, anh nói em có thể dùng thẻ của chị dâu sao?" Sở Thiên Hàn nhìn sang.
"Cũng không nói không thể dùng a, còn nữa, tại sao anh không chịu cho em thẻ phụ?" Sở Thiên Bích nhảy về phía trước.
"Về sau ông xã em sẽ cho." Sở Thiên Hàn nhún nhún vai. Thẻ phụ anh chỉ đưa bà xã của mình.
Sở Thiên Bích bị động đến tự ái lập tức nói: "Em nhất định phải gả ột người cực kỳ giàu có."
"Vậy thì cố gắng đi câu rùa vàng là được rồi, chỉ cần em tham gia vào các vũ hội dạ tiệc thượng lưu, mỗi một lần luôn có cơ hội gặp được, chúc em may mắn”. Bĩu môi, Ôn Ngọc Thanh không thế nào nghiêm túc đề nghị.
Sở Thiên Bích bị đả kích, "Tại những nơi đó toàn là người không ra gì, tinh thông mọi trò ăn chơi, so với em còn có thể tồi tệ hơn, em gả để nuôi hắn sao?"
Lý Tử Minh mặt chế nhạo, nói nhỏ: "Thiên Bích, mặc dù em học hành không đến nơi đến chốn, nhưng cũng tự biết mình biết ta nha."
"Lý Tử Minh đáng chết, anh rất vui khi trong lòng em đau khổ phải hay không?" Sở Thiên Bích hung hãn nhào qua. Tức chết cô, ba ngày hai bữa liền tới cửa đả kích cô, quả thật cho là cô cùng sủng vật để giết thời gian là giống nhau.
Ôn Ngọc Thanh nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn hai người đùa giỡn.
"Em có cảm giác bọn họ rất xứng đôi hay không?"
Đột nhiên giọng nói Sở Thiên Hàn xuất hiện ở bên tai, dọa cho cô sợ đến tức giận trừng mắt nhìn anh, "Anh không thể đánh tiếng trước sao?" Kể từ khi tới Sở gia, hệ thống thần kinh của cô trước nay chưa có khiêu chiến, chuyện cũ lại thường nhảy ra để cho cô buồn bực.
"Ông chủ, bà chủ, cơm được rồi, muốn ăn cơm chưa?" Vú Trình cung kính đứng ở trước mặt chủ nhân hỏi.
Sở ba nhìn sang Sở mẹ, Sở mẹ nhìn sang ông, đồng loạt nhìn xuống bụng, đồng thời buồn bực than thở, vừa mới ăn dưa hấu quá nhiều, dường như chưa tiêu hoá hết.
"Ăn cơm thôi." Sở Thiên Hàn mở miệng. Anh đói bụng, vừa rồi thể lực tiêu hao quá nhiều, anh muốn bổ sung năng lượng.
Ôn Ngọc Thanh thầm than, đối với vú Trình mỉm cười, " Vú Trình, buổi chiều nhớ chuẩn bị thêm đồ ăn cho ba mẹ." Rất khó cự tuyệt ánh mắt cha mẹ chồng, cảm giác nếu không thỏa tâm nguyện của bọn họ hẳn sẽ rất tàn nhẫn.
"Em sẽ làm hư bọn họ." Sở Thiên Hàn lắc đầu, ánh mắt có chút không đồng ý.
Cô xem thường bĩu môi. Không tới hai tháng, sẽ không làm hư bọn họ, khoảng cách mình rời đi càng lúc càng gần, cô đột nhiên có chút không muốn rời đi, chán ghét khinh bỉ, tự rủa mình hai tiếng.
Sở Thiên Hàn cứng rắn bắt được tay của cô, đáy mắt thiêu đốt chính là không thể bỏ qua Liệt Diễm. Cô đang suy nghĩ chuyện rời đi, trước đây không lâu vẫn còn ở dưới người mình thân hình quyến rũ rên rỉ, quay sang lại là thái độ phân biệt rõ ràng, anh ghét tình hình như vậy, vô cùng ghét.
Buồn bực nhìn ánh mắt tức giận của anh, "Làm sao vậy?"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian